Tôi may mắn sinh ra trong một gia đình không thiếu ăn từ thập niên 90 của thế kỷ trước. Đó là giai đoạn đất nước dần đổi mới mà mãi sau này lớn lên tôi mới biết để mà nhìn lại.
Gia đình tôi ở nhờ trên đất của một người quen trước khi tôi ra đời, và mãi đến năm tôi 15 tuổi, cha mẹ tôi mới mua được mảnh đất đầu tiên; năm 18 tuổi gia đình tôi dọn về nơi ở đó. Và cũng từ đó, tôi rời xa gia đình, đi học đại học, rồi đi làm và đi làm.
Năm nay, tôi đã đã 32 tuổi, sự nghiệp chưa có gì đáng kể.
Cha mẹ tôi luôn yêu thương tôi, bất kể những lúc tôi làm họ buồn, tôi luôn được tha thứ.
Cha mẹ tôi chưa từng ép tôi làm bất cứ gì, từ việc tắm giặt đến lúc chọn ngành học và sau này là chọn nghề, chọn thành lập công ty. Tôi đã luôn có được sự ủng hộ của gia đình.
Gia đình tôi, dù rất thương nhau, nhưng đều quá ngại ngùng để nói ra, thậm chí còn ngại khi nhìn nhau, đến giờ chưa có tấm hình chụp chung. Chắc bạn cũng thấy lạ, chính tôi cũng vậy.
Năm nay, cha mẹ tôi đã vào lục tuần, mỗi lần về nhà tôi đều thấy tóc cha bạc nhiều hơn, gầy hơn, còn mẹ tôi thì đi đứng khó khăn và cũng nhiều bệnh của người già. Và tôi không phải là người giỏi thể hiện sự quan tâm.
Trong sâu thẳm, hiển nhiên như bao người con khác, tôi rất yêu cha mẹ mình, nhưng tôi chưa từng thể hiện được điều đó. Tôi biết mình sẽ hối hận vì điều này.
Tấm lòng và công ơn của cha mẹ là điều mà tôi không bao giờ đền đáp được.